Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người
Phan_11
"Làm sao anh biết anh là người thích hợp?" Tôi trêu ghẹo anh: "Sau này em nhìn thấy người tốt hơn sẽ ly hôn với anh."
Nhiễm Ngạo âm hiểm cười một tiếng: "Vậy sau này anh liền để em không ngừng sanh con cho anh, mãi cho đến không thể sinh mới thôi."
"A!" Tôi kêu to.
"Biết lợi hại chưa." Vẻ mặt Nhiễm Ngạo đắc ý: "Xem em còn dám nói những lời này hay không."
Tôi biện bạch: "Là con cử động!"
Nhiễm Ngạo vội vàng gục ở trên bụng tôi, nghe động tĩnh bên trong, cười nói: "Thật, xem ra con cũng còn muốn có em."
Tôi lườm anh một cái, tức giận nói: "Đứa trong bụng này còn chưa có đi ra, đã vọng tưởng, làm như em là nữ hộ pháp vô địch sao?"
Nhiễm Ngạo giơ tay lên nhẹ nhàng lướt qua da của tôi, ánh mắt u oán mà mập mờ: "Anh cũng rất muốn con mau ra đây. Anh cũng đã suốt 6 tháng lẻ 4 ngày không có đụng em."
Tôi đánh rớt tay của anh xuống, bất khả tư nghị: "Sao anh biến thái như vậy, còn có thể tính toán loại chuyện này, tinh trùng vào não a? !"
Anh nhưng lẽ thẳng khí hùng: "Anh nếu như không tính chuyện đó mới là có quỷ, nói rõ anh bên ngoài có phụ nữ."
Vẻ mặt tôi chán ghét: "Không cùng con côn trùng dâm như anh nói chuyện! !"
Đứng dậy đi tới cầu thang, chuẩn bị lên lầu, nhưng bụng thật sự quá lớn, mới đi mấy cấp liền bắt đầu cố hết sức.
Nhiễm Ngạo đi tới phía sau, một phen ôm lấy tôi, vẻ mặt cười xấu xa: "Hãy để cho con côn trùng dâm như anh tới ra sức."
Không có biện pháp, tình thế mạnh hơn ngươi, tôi chỉ tốt tùy ý anh định đoạt.
Ai, cục cưng, con chừng nào mới có thể ra tới đây?
Ngày này, thật vất vả chờ mong tới lễ giáng sinh, mẹ nói buổi tối muốn đích thân xuống bếp làm một bữa ăn thịnh soạn cho cả nhà tôi. Tôi đợi ở nhà sắp mốc meo, liền cùng đi siêu thị mua thức ăn, thật ra thì muốn nhân cơ hội trộm mua đồ ăn vặt.
"Mẹ, còn muốn mua những thứ gì?" Tôi hỏi thăm.
Sau khi kết hôn, rốt cục đổi giọng gọi dì là mẹ. Bất quá, ở trong mắt người khác, chúng tôi một chút cũng không có giống mẹ chồng cô dâu, chủ yếu là bởi vì mẹ nhìn qua thật sự quá trẻ tuổi.
"Còn thịt bò ba ba con thích ăn nhất nữa..." Mẹ lấy một hộp thịt bò, quay đầu lại nhìn thấy chiếc xe đẩy chất đầy đồ ăn vặt, thấy buồn cười: "Tịnh Nhã, chúng ta là đến mua thức ăn."
Tôi ý không tốt vò đầu, lập tức chuyển chủ đề khác: "Mẹ, mẹ cùng cha rất ân ái, cái gì cũng muốn đối phương."
Mẹ đi tới, giúp tôi đẩy xe mua đồ, bình tĩnh nhìn tôi : "Tịnh Nhã, con đã biết Tiểu Ngạo không phải là con ruột của cha nó."
Tôi thành thực gật đầu, nhịn không được tò mò hỏi: "Mẹ, mẹ còn hận cha ruột Nhiễm Ngạo không?"
Trên gương mặt xinh đẹp của mẹ tìm không được một tia hận ý, trong mắt chỉ là một mảng nhu hòa, cô hỏi ngược lại tôi: "Con muốn nghe một chút chuyện xưa của mẹ không?"
Tôi vội vàng gật đầu không ngừng: "Ngẫm lại thấy muốn! !"
"Mẹ là ở năm 18 tuổi gặp Vĩ Kiệt." Mẹ nhìn về phía trước, trong mắt một mảnh dày, lâm vào trong hồi ức: "Lúc ấy mẹ mới vừa gia nhập đại học, ông ấy là huynh trưởng cao hơn mẹ 2 khóa, khắp nơi đều giúp mẹ, chiếu cố mẹ cẩn thận, cho nên, đã ngạo mạn chậm yêu ông ấy, trở thành bạn gái của ông. Ông ấy rất cưng chìu mẹ, mọi thứ đều theo ý của mẹ, khi ông ấy sủng ái mẹ có cảm giác mình là phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới. Mỗi ngày đều có một trò lãng mạn mới mẻ, khiến người không kịp nhìn, khiến cho mẹ cảm thấy trên thế giới chỉ còn lại có tình yêu."
"Sau đó, ông ấy muốn kết hôn với mẹ, nhưng gặp phải ba ông mãnh liệt phản đối. Lão nhân nói mặc dù nhà mẹ cũng là thư hương môn đệ, nhưng không thể so sánh nổi với nhà bọn họ, ông muốn cho Vĩ Kiệt cưới vợ môn đăng hộ đối... Nhưng mẹ thủy chung có loại cảm giác, đây không phải là nguyên nhân thật sự mà ông ấy phản đối."
"Vậy nguyên nhân chân chính là cái gì?" Tôi vội vàng hỏi.
Mẹ lắc đầu: "Không biết, bất quá cũng không trọng yếu."
"Mẹ cho là Vĩ Kiệt sẽ không để ý gia đình phản đối mà cùng mẹ ở chung một chỗ, nhưng không có, ông ấy muốn mẹ chờ , đợi đến sau khi ông nắm đại quyền lại cùng mẹ kết hôn. Cho nên, vì lấy được tín nhiệm của cha mình, ông hàng phục cùng một thiên kim nhà giàu đính hôn. Đêm hôm đó, mẹ khóc một đêm, mẹ biết, chúng ta từ đó chính là mỗi người đi một ngả . Nhưng sau đó, mẹ lại phát hiện... mẹ có bầu. Sau khi ba mẹ phát hiện vừa vội vừa tức, liền vào bệnh viện. mẹ thế mới biết, lão nhân gia của tôi đã bị ung thư gan thời kỳ cuối. Lúc ấy trong bụng mẹ mang Tiểu Ngạo, trong tay cầm báo cáo bệnh tình nguy kịch của ba, ngay cả dũng khí sống sót cũng sắp dập tắt."
"Hoàn hảo, Thành Tư, cũng chính là ba ba của con xuất hiện. Anh là thanh mai trúc mã của mẹ, từ nhỏ đối đãi mẹ vô cùng tốt, nếu như không có Vĩ Kiệt, mẹ nghĩ mẹ sẽ cùng anh ở chung một chỗ. Thành Tư nói cho cha mẹ biết đứa bé trong bụng mẹ là của anh, thỉnh cầu đem mẹ gả cho anh. Ba mẹ thì thích Thành Tư, đem mẹ phó thác cho Thành Tư ông mới yên tâm. Vì để cho ông an tâm rời đi, mẹ mang tâm tình cảm kích cùng xấu hổ gả cho ba ba con."
"Tào Vĩ Kiệt đồng ý để mẹ mang theo hài tử của ông lập gia đình?" Tôi nghi ngờ, ông không phải yêu mẹ như vậy sao?
"Vĩ Kiệt cũng không biết mẹ đã mang thai, mẹ chỉ nói cho ông biết, mẹ không muốn đợi ông nữa, mẹ đã yêu người khác. Vĩ Kiệt rất kích động, ông thậm chí... Quỳ xuống cầu xin mẹ, nhưng mẹ cự tuyệt. Không phải vì giận dỗi, chỉ là mẹ quá hiểu, giữa chúng tôi đã kết thúc. Để tránh Tào gia quấy rầy, Thành Tư mang mẹ đem đến vùng này, ở chỗ này sanh ra Tiểu Ngạo. Những năm gần đây, Thành Tư đối với mẹ vô cùng tốt, có đôi khi, ngay cả mẹ cũng hoảng hốt cho là chúng tôi thật là một nhà, giống như, thật giống như Vĩ Kiệt cũng chưa từng xuất hiện qua."
"Sau đó, Vĩ Kiệt từ từ khống chế Tào thị, có thể không nghe lệnh cha của nữa. Ông ấy tìm được mẹ, hy vọng mẹ có thể trở về bên cạnh ông. Lần này, ông ấy nhìn thấy Tiểu Ngạo, một cái liền cảm thấy ra đây là con mình, vui mừng muôn dạng, vì để ẹ con mẹ cùng anh ở chung một chỗ, thậm chí phái sát thủ đối phó Thành Tư. Trong lúc vô tình mẹ biết được chuyện này, chạy tới hiện trường, thay Thành Tư cản một phát súng."
Tôi hoảng hốt: "Mẹ, thương thế của mẹ ra sao rồi?"
"Chớ khẩn trương, mẹ bây giờ thật tốt." Mẹ ngược lại an ủi tôi, sau đó theo bản năng xoa trước ngực: "Viên đạn kia cách trái tim mẹ chỉ có mấy centi mét, nhưng mẹ may mắn vẫn còn tồn tại."
"Trải qua chuyện này, Vĩ Kiệt tỉnh táo lại, rốt cục hiểu giữa chúng tôi đã không cách nào vãn hồi. Ông quyết định buông tha, không quấy rầy cuộc sống của chúng tôi nữa. Đó là lần cuối cùng mẹ gặp ông ấy trong đời này... Bốn năm sau, truyền đến tin tức ông ấy qua đời vì bệnh."
"Thành Tư mang mẹ rời đi nơi thương tâm này, đi Paris định cư. Mà Tiểu Ngạo thì tự nguyện lưu lại chiếu cố công ty."
Từ đầu đến cuối, thanh âm của mẹ cũng là bình tĩnh.
Cô chẳng qua là đang thuật lại một chuyện xưa, những người này, những chuyện này đã thoáng qua như mấy gió trong cuộc đời cô.
Nguyên tưởng rằng, mẹ là u lan trong nhà ấm, chưa từng nghĩ, cô lại đã trải qua nhiều gió sương như vậy. Bất quá việc này vừa lúc giải thích tại sao trên người cô có sự thoải mái và tuỳ tính tồn tại
Rất nhiều chuyện, cố gắng chịu đựng qua, miệng vết thương chảy máu mông lung kia cũng sẽ trở thành dấu hiệu mỹ lệ.
"Vậy Tào gia đối với Nhiễm Ngạo là thái độ gì?" Tôi hỏi.
"Sau khi Vĩ Kiệt qua đời, ba ông ấy cũng biết Tiểu Ngạo tồn tại, trăm phương ngàn kế muốn cho nó nhận tổ quy tông. Nhưng Tiểu Ngạo thủy chung không chịu đáp ứng, còn cùng ông nội của nó ầm ĩ rất cương. Bất quá, nhìn ra được ông nó cũng là yêu thương nó, vẫn bảo lưu cho nó vị trí tổng giảm đốc Tào thị."
Xem ra Nhiễm Ngạo nếu như trở về, ít nhất có thể nhận được một nửa giang sơn của Tào thị, khó trách Tào Kinh Kiệt xem Nhiễm Ngạo là quân địch. Bất quá, có thể hạ thủ với cháu ruột, cũng thật là lòng dạ độc ác.
"Tịnh Nhã." Mẹ đột nhiên dừng bước, chuyển hướng tôi, ánh mắt lấp lánh: "Mẹ muốn hỏi con một lời thật, lúc trước Tào Kinh Kiệt có phải làm khó các con hay không?"
Tôi đóng chặt miệng, trong lòng bắt đầu thiên nhân giao chiến.
Nhiễm Ngạo dặn dò tôi không thể tiết lộ với mẹ chuyện kia, để tránh cô lo lắng. Nhưng mẹ lại dùng ánh mắt tín nhiệm như vậy nhìn tôi tôi, coi như là thiện ý nói dối tôi cũng không nói nên lời.
Làm sao bây giờ, vừa ông xã, vừa mẹ chồng, mà tôi phải làm ra lựa chọn khó khăn.
Thật là hao tổn tâm trí, đầu của tôi bắt đầu đau, ngay sau đó, liền cả bụng cũng đi theo mơ hồ đau.
Bắt đầu cho là phản ứng dây chuyền, nhưng cảm giác đau đớn càng ngày càng mạnh, cảm giác được hài tử ở bên trong càng không ngừng lộn xộn, trước kia chưa từng có tình huống như thế.
"Tịnh Nhã, tại sao?" Thấy tôi che bụng, mẹ bắt đầu sợ hãi.
"Không biết, mẹ, con bụng đau quá." Thanh âm của tôi kém đến ngay cả mình đều sắp nghe không được.
"Đừng hoảng hốt, mẹ lập tức đưa con đi bệnh viện!"
Mẹ vội vàng đem tôi dìu vào trong xe, gia tốc đi tới bệnh viện gần đây, đồng thời báo cho Nhiễm Ngạo.
Tôi co rúc ở chỗ ngồi, che bụng, cắn chặt môi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, trong lòng một mảnh lạnh như băng.
Cục cưng, con ngàn vạn không thể có việc!
Chương 21
"Là dây rốn quấn quanh. Nhìn, dây rốn vòng qua tay phải em bé, quấn lấy cổ." Bác sĩ chỉ vào màn hình siêu âm nghiêm giọng tuyên bố: "Phải lập tức giải phẫu, nếu không em bé sẽ có nguy hiểm hít thở không thông."
Vẫn không có thể kịp phản ứng, tôi liền bị y tá theo như ở trên giường đẩy mạnh bàn mổ.
Không phải là mộng, thật sự, em bé lập tức sẽ phải sinh!
Trong lòng giống như là có trống trận đang không ngừng gõ, chấn đến màng nhĩ tôi phát đau. Tất cả trong tầm mắt cũng là màu trắng lạnh lùng, đèn giải phẫu chói mắt, giường, bàn mổ, vách tường... Ngay cả đồ đựng dụng cụ giải phẫu ở bên cạnh phát ra tiếng va chạm cũng lạnh như băng.
Làm sao bây giờ? Em bé sẽ phải sinh!
Tôi lục thần (sáu hồn) vô chủ, tay càng không ngừng run rẩy, hàm răng không ngừng mà đánh nhau, khẩn trương đến không kềm chế được.
Đột nhiên, cửa phòng giải phẩu bị đẩy ra, một người vội vã chạy tới bên cạnh tôi, dồn dập thở hổn hển.
Phục hồi tinh thần lại, tôi định thần nhìn lại, ánh mắt lập tức ướt át, khóc hô: "Nhiễm Ngạo!"
Nhiễm Ngạo cúi người xuống, ôm tôi thặt chặt, dùng thanh âm dịu dàng mà kiên định an ủi tôi: "Đừng sợ, anh tới rồi."
Chẳng biết tại sao, vừa nhìn thấy Nhiễm Ngạo, sợ hãi cùng lo lắng trong lòng phun trào ra, nước mắt tôi rơi như mưa, khóc không thành tiếng: "Nhiễm Ngạo... Bác sĩ nói con gặp nguy hiểm!"
"Sẽ không." Nhiễm Ngạo cầm tay của tôi, trấn định nói: "Có anh ở đây, em cùng con cũng sẽ không gặp nguy hiểm."
Ngực của anh ấm áp mà an toàn, tôi tựa đầu vào trong đó, từ từ khôi phục lại bình tĩnh.
"Hừ hừ!" Vào lúc này một cái thanh âm vang lên, nhắc nhở tôi nơi này chính là phòng giải phẫu không thích hợp nói chuyện yêu đương trình diễn tiết mục nhu tình, vội vàng đẩy Nhiễm Ngạo ra.
Ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời trợn mắt hốc mồm, đàn ông chất lượng tốt đứng trước mặt đẹp trai đến khiến trời đất biến sắc, nhật nguyệt vô quang (không ánh sáng), chỉ liếc mắt nhìn, liền bị anh hút đi bảy hồn sáu phách.
"Tôi là bác sĩ chính của cô Vũ Không." Anh đẹp trai dùng thanh âm dồi dào từ tính nói.
Tôi nghe đến ngây dại, thẳng tắp nhìn anh đến gần, nhìn một cái tay của anh đáp lên bả vai Nhiễm Ngạo, nhìn anh quăng cho Nhiễm Ngạo ánh mắt mập mờ, nhìn anh chuyển hướng tôi, nháy mắt mấy cái: "Đồng thời cũng là tình địch của cô."
Ma chú lập tức phá giải, tôi thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi, Hồ Nghi Dĩ mới đi, Vũ Không lại tới, chẳng lẽ Nhiễm Ngạo nhà tôi nam nữ ăn sạch? !
Chỉ thấy Nhiễm Ngạo không để lại dấu vết tránh ra tay của anh, nhẹ giọng mà nghiêm túc nói: "Đừng dọa cô ấy."
Vũ Không khẽ mỉm cười, giải thích: "Nói giỡn, cậu ta và em trai của tôi là bạn học, trước kia thường xuyên tới nhà của tôi chơi. Bất quá những năm gần đây mất đi liên lạc, không nghĩ tới hôm nay gặp mặt dưới tình huống như vậy."
Thì ra là như vậy, thiếu chút nữa bị sợ chết.
"Ngạo, cậu phải ở chỗ này với cô ấy?" Vũ Không hỏi.
Nhiễm Ngạo gật đầu, nắm chặt tay của tôi.
Lúc này, tôi đột nhiên nghĩ đến trước đó vài ngày xem phim phóng sự thấy máu tanh kinh khủng, nhất thời toàn thân lên nổi da gà, nói giỡn, chẳng lẻ muốn để cho Nhiễm Ngạo xem tôi bị giải phẫu máu chảy đầm đìa? Không được, tôi không có dũng khí đó.
"Nhiễm Ngạo, em không cần theo, mau đi ra chờ!" Tôi ra lệnh.
"Đồ anh đầu tư tại sao anh không thể nhìn thành phẩm?" Nhiễm Ngạo khó chịu.
"Không được là không được, nếu không em không sinh." Tôi đánh ra đòn sát thủ.
Quả nhiên, Nhiễm Ngạo chán nản, không thể làm gì khác hơn là thở dài một tiếng: "Anh liền ở ngoài cửa."
Nhìn Nhiễm Ngạo tâm không cam tình không muốn rời đi, tôi thở phào một hơi.
Lúc này, Vũ Không đến gần bên cạnh tôi, hai tay ôm ngực, mặt không chút thay đổi ngó chừng tôi.
Tôi bị nhìn có chút lúng túng, vội vàng cười làm lành: "Bác sĩ, có thể bắt đầu chưa?"
Anh không trả lời, chẳng qua là cúi người xuống, vén lên một luồng tóc đen của tôi, cúi đầu khẽ ngửi thật sâu. Tôi bị cử chỉ cổ quái đột nhiên xuất hiện của anh làm hoảng sợ không dám nhúc nhích, đây là một tuồng diễn sao?
Vũ Không ngẩng khuôn mặt lên, sâu trong đôi mắt màu nâu tràn đầy lạnh lùng cùng buồn hận, thanh âm của anh nhẹ đến chỉ có tôi có thể nghe thấy: "Tôi yêu Nhiễm Ngạo, đây là thiên chân vạn xác, cô tốt nhất tin tưởng."
Tôi hít một hơi lạnh, ánh mắt của anh, mười hai vạn phần thật tình, tôi không thể không tin.
Tôi sớm nên nghĩ đến, đàn ông đẹp trai như vậy nhất định là GAY a!
"Anh muốn thế nào!" Tôi sợ hãi hỏi, thật là tự gây nghiệt a, tại sao đuổi Nhiễm Ngạo đi chứ?
Anh không để ý tới tôi, phân phó người truyền thuốc mê vào tĩnh mạch của tôi.
Tôi nhất thời không có khí lực, ánh mắt dần dần khép lại, giãy dụa hỏi: "Rốt cuộc... Anh muốn thế nào?"
"Cô cứ nói đi?" Anh ở bên tôii tôi nhẹ nhàng nói: "Khi cô có thể tùy ý xử lý tính mạng của tình địch của cô cùng em bé, cô sẽ thế nào?"
Tôi không có khí lực trả lời, thậm chí không có khí lực để sợ. Tôi chỉ nhớ tới một câu nói: người là dao thớt, tôi là thịt cá.
Ý thức từ từ bắt đầu mơ hồ, trước mắt một mảnh hỗn độn, đầu óc của tôi dừng vận chuyển, thậm chí ngay cả mình cũng không cách nào cảm giác được...
Không biết qua bao lâu, một chút thanh âm huyên náo truyền đến, ý thức khôi phục từng chút từng chút, nhưng vẫn như cũ không rõ người ở chỗ nào, mí mắt nặng tựa như chuỳ sắt ngàn cân, không cách nào mở ra.
Đột nhiên, tôi nghe thấy một trận tiếng khóc, thanh thúy mông lung dễ nghe... Thật giống như đứa bé đang khóc nỉ non.
Đứa bé...
Cục cưng của tôi?!
Hồn phách một chút liền trở về cơ thể, nhưng đầu óc còn chưa hoàn toàn thanh tĩnh, tôi nghe thấy thanh âm của mình: "Là nam hay nữ?"
"Là bé trai hài tử thật xinh đẹp!" Bên cạnh có người tán thưởng nói.
Một người khác nhàn rỗi nói: "Đương nhiên, mặc dù nó có loại mẹ này, nhưng dù sao cha của nó là Nhiễm Ngạo."
Thanh âm chủ nhân tôi tự nhiên biết, chính là Vũ Không làm cho người tôi vừa yêu vừa hận! Thật không biết tôi đắc tội anh chỗ nào, mới vừa rồi anh đe doạ tôi còn chưa tình sổ, bây giờ còn cách chức tôi như vậy, diện mạo của tôi có chỗ nào không xong, lại lộ ra giọng điệu tôi sẽ là tôii họa đời sau, làm cho người tôi phát hỏa lớn.
Vốn định chống đỡ đứng dậy mở miệng đánh trả mấy câu, vào lúc y tá này đem hài tử bao bọc tốt ôm đến bên cạnh tôi. Nhìn thấy hài tử, tôi lập tức mừng cực mà khóc, một viên thịt nhỏ phấn điêu ngọc mài, khả ái tới cực điểm, quan trọng nhất là --- béo mập a, rụt rè giống như củ sen, không uổng công lúc mang ngươi mẹ ngươi ăn nhiều như vậy, xem ra không có lãng phí.
Một kích động, liền đem chút thể lực mới vừa rồi thật không dễ dàng khôi phục tiêu hao hết, duy trì không được, ánh mắt từ từ nhắm lại. Trong lúc mơ màng, cảm thấy hài tử bị ôm đi, tôi thì bị đẩy ra phòng giải phẩu.
Vừa ra cửa, Nhiễm Ngạo lập tức chạy tiến lên đây, cầm tay của tôi, trong thanh âm gặp nạn lấy ức chế kích động: "Cô ấy không sao chứ?!"
"Nhiễm Ngạo, có tôi ở đây." Người hai mặt Vũ Không thong dong nói.
Nếu như tôi có khí lực, nhất định đứng lên vạch trần ác ngôn ác hành (hành động và lời nói độc ác) của anh, nhưng dư âm của thuốc tê khiến cho tôi ngủ say, chỉ có thể tùy ý cho tiểu nhân vô ích có một xác ngoài hoàn mỹ này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Chờ tôi chân chính tỉnh táo lại, ngoài cửa sổ đã một mảnh đen nhánh, đêm khuya thanh vắng.
Mở mắt, liền nhìn thấy Nhiễm Ngạo thủ ở bên cạnh tôi, trên mặt tràn đầy nhu tình cùng cảm kích: "Tịnh Nhã, cực khổ."
"Em ngủ bao lâu?" Tôi hỏi, thanh âm có chút khàn khàn.
"Thật lâu, " Trong mắt Nhiễm Ngạo tràn đầy tơ máu màu đỏ: "Lâu đến tôi nghĩ ngươi sẽ không tỉnh lại."
Tôi nhẹ nhàng cười một tiếng, giơ tay lên vuốt gương mặt của anh: "Chẳng qua là sanh con mà thôi, làm như sanh ly tử biệt."
Nhiễm Ngạo nắm chặt tay của tôi, trong mắt có chút hoảng hốt: "Em mới từ phòng giải phẩu đẩy ra, trên mặt không có có một tia huyết sắc, suy yếu như là không có hô hấp. Anh thật rất sợ... Anh rất hối hận, anh hẳn là phụng bồi ngươi."
"Bây giờ anh biết phụ nữ bọn em vĩ đại cỡ nào chứ." Tôi kiêu ngạo mà nói: "Anh cho rằng giống như đàn ông các anh, tùy ý truyền bá mầm móng thì xong chuyện sau đó chỉ cần chậm đợi thành quả."
"Sau này anh không bao giờ... để em sinh nữa." Anh hôn bàn tay của tôi: "Không bao giờ... để em thụ loại tội này nữa."
Ánh trăng nhẹ nhàng tán lạc tại trên mặt Nhiễm Ngạo, khiến anh nổi bật lên càng thêm tuấn mỹ tuyệt luân, tôi đột nhiên cảm thấy hết thảy cũng đáng giá, dù sao có thể đem người máy tốt như vậy bảo lưu lại cũng là một công đức.
"Cục cưng đâu?" Nghĩ đến hài tử, tôi tước dược đứng lên: "Em muốn nhìn con một chút."
"Ở trong phòng giám hộ đựa bé, bây giờ thân thể em suy yếu như vậy, không thể di động." Nhiễm Ngạo đè tôi lại.
"Nhưng em thật rất muốn nhìn." Nói giỡn, một cục thịt trong bụng, sao lại không quải niệm.
"Như vậy, anh lấy camera đi chụp tới cho em nhìn." Nhiễm Ngạo trấn an tôi.
"Nhanh lên một chút nhanh lên một chút." Tôi khẩn cấp muốn nhìn đứa con mập đô đô của tôi.
"Em chớ lộn xộn, anh trở lại ngay." Nhiễm Ngạo có chút không yên lòng, nhưng ao bất quá tôi, dặn dò xong lập tức ra cửa.
Tôi nằm ở trên giường, nhắm mắt dưỡng thần, mặc dù trên người cắm đầy cái ống, vết thương từng đợt phỏng, nhưng trong lòng vẫn là cao hứng, cuối cùng đem cục cưng bình an dẫn tới thế giới, nhiệm vụ hoàn thành viên mãn (tốt đẹp).
Bất quá, cuộc sống sau này thì không thế nào sống khá giả, phải bận rộn giảm cân, không thể ỷ vào trong bụng có hài tử, biển ăn biển uống nữa. Nghĩ tới đây, tôi không khỏi thở dài.
"Than thở? Thật hy vọng cô mắc chứng u buồn sau khi sinh." Một đạo tiếng chế nhạo đột nhiên vang lên.
Cảnh giác mở mắt nhìn, lại là Vũ Không đáng ghét kia!
"Anh tới làm gì?" Giọng nói của tôi không thân thiện.
Chương 22
"Tôi là bác sĩ, dĩ nhiên phải tùy thời chú ý tình huống của bệnh nhân." Anh khẽ mỉm cười, đuôi lông mày ở khóe mắt như muốn đoạt hồn người.
Tôi phải dùng ý chí rất mạnh mới có thể tỉnh táo lại, cười nhạt: " giả bộ ! Anh mà quan tâm tôi, tôi xem anh ước gì tôi xảy ra việc ngoài ý muốn!"
"Tôi dĩ nhiên quan tâm cô." Vũ Không ngồi vào trên giường bệnh, hai tay chống ở hai bên đầu tôi, chợt cuối người xuống, cả trương tuấn nhan cứ như vậy hiện ra ở trước mắt, tôi thậm chí có thể rõ ràng cảm giác được hô hấp ấm áp của anh, mặt đột nhiên nóng lên một trận.
"Bởi vì Nhiễm Ngạo, " anh chậm rãi nói, trong mắt có chút thống khổ: "Cho nên tôi phải quan tâm cô."
"Tại sao? Anh cùng Nhiễm Ngạo đến tột cùng là quan hệ như thế nào?" Mặc dù có chút sợ, nhưng tôi còn không nhịn được đặt câu hỏi.
"Không liên quan tới cô." Anh lạnh lùng nhìn tôi : "Cô chỉ cần biết, anh ấy chỉ yêu một mình cô là tốt."
Tôi bị anh hù, nuốt xuống nước bọt, trừng mắt nhìn anh.
Đột nhiên, Vũ Không vươn ra ngón cái vuốt ve môi của tôi, ánh mắt dần dần dịu dàng, từ nghệ nói: "Môi này, Nhiễm Ngạo hôn qua a."
Không đợi tôi kịp phản ứng, anh liền hôn xuống, nhưng chỉ là cánh môi đụng nhau, vuốt phẳng, giống như là muốn tìm cái gì trên môi của tôi.
Tôi khiếp sợ vô pháp nhúc nhích, đây là trạng huống gì? Tôi vừa mới sinh hài tử xong a!
Vũ Không ngẩng đầu lên, giấu đi dịu dàng trên mặt, dùng âm điệu lạnh như băng làm cho người tôi run rẩy nói: "Nếu như cô khiến cho Nhiễm Ngạo thương tâm, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô. Nghe hiểu không?"
Tôi chỉ có thể ngây ngốc gật đầu.
"Còn nữa, chuyện ngày hôm nay không cho nói cho Nhiễm Ngạo, hiểu chưa?" Anh tiếp tục nhìn gần tôi.
Tôi gật đầu như bằm tỏi.
"Rất tốt, ngủ ngon." Anh hài lòng cười, sau đó hôn mặt tôi nữa, tiếp theo như không có việc gì đi ra phòng bệnh.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian